Bạn đang ở: Trang chủ / Góc bạn bè / Bài viết / VẮNG TIẾNG CHÂN QUEN

VẮNG TIẾNG CHÂN QUEN

- Webmaster cập nhật lần cuối 20/03/2014 15:36
mây phố, 04/03/2014

Đau, điên, tê dại... đó là tổng kết những gì thân xác và tâm hồn em đang trải nghiệm sự vắng mặt của anh. Không biết làm sao để giảm bớt cơn đau khi mà mỗi điều nghĩ về anh là một nhắc nhở về những tuyệt vời đã mất. Đã mất... không còn nữa, không bao giờ còn có thể nữa... ôi đau... rất đau...

Em điên trong cái túng quẩn cùng đường của một trái tim sắp vỡ. Trái tim chất đầy về anh, nhạc của anh, hình ảnh anh, tình thương của bạn bè anh và những tiếc nuối cùng khắp. Biết rằng anh phải ra đi vì thế giới này đã có đủ cơ hội thương yêu gần gũi với anh rồi, nhưng em vẫn ước gì thì giờ anh chưa đến, để những đồng hoang tình người vẫn còn được đón bước chân anh.

Cuộc đời dạy cho em biết những gì quí giá thường không ở với mình lâu. Anh cũng không ngoại lệ. Anh đã hiến dâng trọn vẹn cho cuộc sống này, cho nghệ thuật và tình yêu. Anh đã cho tất cả, cả cuộc đời anh ... không giữ lại gì. Anh đã ban phát rộng rãi: chữ, lời, âm thanh, màu sắc và tư duy về nhân loại. Bây giờ chỉ còn cái buồn bã u tù của trái đất (kể từ ngày vắng anh).

Em cũng điên trong cái lải nhải lộng ngôn của những tầm nhìn bé nhỏ. Nhưng em biết anh sẽ tha thứ cho họ như anh đã bao dung chấp nhận những thiếu sót của cuộc đời. Ôi ao tù nước đọng ngày càng cạn cợt, làm sao đủ chỗ cho kình ngư anh bơi lội vẫy vùng. Thế giới bây giờ chẳng còn nét tươi mới sáng tạo như những ngày anh rong ruổi nơi đây...

Tê dại tiễn anh... tê dại để anh đi ... để anh nằm xuống, để em mãi mãi như thân gỗ không còn cảm giác hay tri giác nữa...Trái tim cũng đã vỡ, đã khô, đã tê cứng... không còn giọt máu nào có thể chảy qua.

Sơn ơi, em cùng thế giới này đành buông xuôi để anh đi... Đành tê dại chia tay nụ cười như trẻ thơ mà ẩn chứa bao từ bi nhân hậu trong anh. Nếu không tê dại thì làm sao tất cả có thể đứng yên để cho một thiên tài vuột bay như thế. Em và thế giới này èo uột quá không đủ sức níu giữ anh.

Đành để anh đi! Anh đi nhé ... hỡi những tiếng chân quen, hãy đi trong bình an...

Tất cả còn tê dại đứng lại đây chờ anh đi khuất. Bởi nếu không tê dại thì lảm sao em chịu nổi cơn đau trong nỗi nhớ điên cuồng này. Đau, điên, tiếc thương và tê dại là tổng kết toàn diện sự hiện hữu của em trong tháng ngày vắng anh...

Màu nắng xưa về thăm lối cũ Chỉ thấy con đường Không tiếng chân quen Nắng chợt hỏi người còn hay mất Bướm quên đường về hay đã bay xa? Buổi sáng không còn nghe hương cà phê thơm nức Không thấy những giòng text xôn xao chạy qua phone Có phải … không còn anh? Không còn núi đồi? Không đường phố, không cà phê, không tiếng cười, không vàng bướm? Và không còn lý do gì để nắng qua đây…? Phải làm sao… khi không còn anh trên lối nhỏ? - Đổ ly cà phê, nuốt chửng tiếng cười, hay bảo thu vừa về …thôi, hãy sang đông? Ôi những tiếng chân quen sẽ không còn nghe nữa… Bởi không mùa thu, không núi đồi, không hơi thở Con đường loang nắng nằm chờ tiếng chân...

mây phố
04/03/2014

Nguồn : tác giả gửi đến tcs-home.

Các thao tác trên Tài liệu