Mùa áo quan
Tặng những thành phố Việt Nam có một lần không còn bóng dáng con người
Trong gió bay đi tôi nghe từng giọng người
Người trong phố cũ hôm nay có còn ai
Trên những thành xưa còn mắc từng tiếng cười
Từng giờ hiu hắt phố đứng xuôi bờ vai
Trong gió bay đi tôi nghe mùa hạ về
Mùa thu chưa đến tôi nghe mùa hạ đi
Ôi những mùa mưa mùa nắng mùa rất lạ
Mùa này tôi thấy bao nhiêu áo quan về
Ngày tựa chiêm bao đêm khuya mộng mị
Ðường mòn buốt dấu hằng vạn chân đi
Mẹ già con thơ giọng người kêu la
Bờ cỏ ngu ngơ đêm khuya giật mình
Trời nồng khói súng đường mìn lô nhô
Ðoàn người đi xa qua xương thịt đỏ
Ruộng vườn nhớ quá bao nhiêu cửa nhà
Trôi dưới chân tôi qua đi từng cụm chiều
Chiều lên hay xuống nghe ra vẫn đìu hiu
Ôi phố phường tôi chiều thắm tựa máu đào
Giờ này phố vắng chắc phố đứng nhìn nhau
Trôi dưới chân tôi qua đi từng cọng đời
Ðời hay chiếc lá bay đi không buồn rơi
Khi nhớ nguồn xưa thì lá về với cội
Ðời còn đây đó lênh đênh những bóng người.
Các thao tác trên Tài liệu