Ngậm ngùi riêng ta
Tôi như người ngây dại
Giữa đám đông bạn bè
Quanh đây là tiếng cười
Lòng sao không vui với
Tôi như người xa lạ
Giữa chốn xưa quê nhà
Bao la trời đất này
Ngậm ngùi có riêng ta
Từng ngày nhìn nắng úa ngoài hiên
Một ngày buồn tênh đời giấu mặt
Thu lại góc mình một bóng tối
Vòm trời chiều có những dòng mây
Một đời ngoài hiên vùng khô quạnh
Chợt sớm mai nào thấy bâng khuâng.
Tôi như người ngây dại,
Nên có khi buồn vì
Tay chia nhiều nhánh sầu
Làm sao chân đi hết
(nên) (tôi) xin làm tiếng cười
Trên những bờ môi hồng
Xin thêm hương phấn nồng
Để lòng gắng vui theo.
- Ghi chú
-
Nguồn : K7 Thanh Hải hát Trịnh Công Sơn 2, Sáng tác mới (1987).
Ngậm ngùi riêng ta là cùng một dòng chảy với Chiêc lá thu phai, Ru đời đã mất, Một cõi đi về... , đặc sệt chất Trịnh Công Sơn, cớ sao ít được nghe ?
Các thao tác trên Tài liệu