Pour un homme couché
Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây
Đã vui chơi trong cuộc đời nầy
Đã bay cao trong vòm trời đầy
Rồi nằm xuống không bạn bè không có ai
Không có ai từng ngày
Không có ai đời đời
Ru anh ngủ vùi mùa mưa tới
Trong nghĩa trang này có loài chim thôi
Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên
Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn
Đất ôm anh đưa về cội nguồn
Rồi từ đó trong trời rộng đã vắng anh
Như cánh chim bỏ rừng
Như trái tim bỏ tình
Nơi đây một lần nhìn anh đến
Những xót xa đành nói cùng hư không
Bạn bè còn đó anh biết không anh
Người tình còn đó anh nhớ không anh
Vườn cỏ còn xanh
Mặt trời còn lên
Khi bóng anh như cánh chim chìm xuống
Vùng trời nào đó anh đã bay qua
Chỉ còn lại đây những sáng bao la
Người tình rồi quên
Bạn bè rồi xa
Ôi tháng năm những dấu chân người cũng bụi mờ
Anh nằm xuống như một lần vào viễn du
Đứa con xưa đã tìm về nhà
Đất hoang vu khép lại hẹn hò
Người thành phố trong một ngày đã nhắc tên
Những sớm mai lửa đạn
Những máu xương chập chùng
Xin cho một người vừa nằm xuống
Thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang.
Tu t’étais couché après être venu une fois ici,
Après t’être bien amusé dans cette existence ci
Tu t’étais envolé haut sous cette voûte de ciel bien remplie
Puis tu t’étais couché tout seul, sans même un ami
Sans personne chaque jour
Sans personne pour toujours
Pour bercer ton sommeil, la saison des pluies arrivée
Dans ce cimetière où seuls des oiseaux s’étaient installés
Tu t’étais couché pour que la haine tombe dans l’oubli
Disons-nous adieu en ce jour plein de mélancolie
La terre t’a pris dans son sein pour te ramener à ton essence
Désormais sous ce vaste ciel il manquera ta présence
Comme une forêt que les oiseaux ont quittée
Comme un cœur que l’amour a déserté
Ici une fois je t’avais regardé arriver
De mes peines, c’est avec le vide que je dois parler
Tes amis sont encore là, le sais-tu ?
Celle que tu aimais est encore là, te souviens-tu ?
L’herbe du jardin continue à verdoyer
Et le soleil encore à se lever
Après que ton image comme un oiseau sous l’horizon a sombré
De ce coin de ciel que de ton vol tu avais traversé
Il ne subsiste que des lumières dans l’immensité
L’amour est oublié, les amitiés se sont éloignées
Hélas, avec le temps les traces de pas, sous la poussière, se sont estompées
Tu t’étais couché comme, après un voyage très long,
Un enfant prodigue qui a retrouvé sa maison
Dans cette terre aride les promesses se sont refermées
Ton nom, les gens de la ville pour un jour l’ont évoqué
Tant de matins sur la guerre se sont levés
Tant de sang versé et de morts entassés
A celui qui vient de se coucher, qu’il lui soit permis
D’entrevoir le paradis au bout de ce ciel infini.
Trịnh Công Sơn
Traduit par Léon Remacle
18/06/2006
Các thao tác trên Tài liệu