Bạn đang ở: Trang chủ / Français / Musique / Chansons / Une vie de pérégrinations

Une vie de pérégrinations

- Webmaster cập nhật lần cuối 05/07/2014 22:21
"Một cõi đi về", traduit par Léon Remacle.


Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về

Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa

Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người

Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời mộ địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe

Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.

Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.


Depuis tant d’années je n’avais cessé de voyager
Ne faisant qu’épuiser ma vie à tourner en rond
Au dessus de mes épaules, Soleil et Lune se relayaient
Pour éclairer cent années d’une vie de pérégrinations

Qui avait parlé, est-ce un arbre ou une herbe inconnue ?
Je mesurai la fugacité de la vie, un soir assis et enivré
Le printemps à peine fini que déjà l’été est révolu
Un jour d’automne naissant un galop au loin s’entendait

La tête sous les nuages, les épaules de soleil inondées
Mes pas m’emportaient mais le fleuve demeure
Soudain m’interpelle le démon de l’amour sans coeur
Et de nouveau en moi resurgit la silhouette de l’être aimé

La pluie d’ici me rappelle une autre du lointain passé
Pluie dont les fines gouttelettes en moi voltigeaient
Cent années, une éternité sans encore nous rencontrer
Je ne sais en quel lieu se trouve mon pays, mon foyer

La route s’enroulait en une ronde étriquée
Une berge couverte d’herbe tendre, une berge onirique du passé
Chaque ciel au soleil couchant est un ciel de cimetière
Depuis la source s’entendait chaque mot des fleuves et des mers

Sur le chemin du retour je repensais au chemin parcouru
Sur les hautes cimes j’étais monté, vers les vastes océans descendu
Avec mes bras le monde humain je n’avais pas encore mesuré
Durant toute ma jeunesse un vent aride avait soufflé

Aujourd’hui grisé, serrant contre moi la vie, je me suis endormi
Pour me réveiller demain regrettant mes jeunes années enfuies.

Traduit par Léon Remacle
07/09/2006

Các thao tác trên Tài liệu

được sắp xếp dưới: Léon Remacle